Dù vừa qua tuổi 99, nhưng ông Luther chứng minh bản thân vẫn khỏe mạnh và sẵn sàng cho chuyến vào thăm vợ Waverlee trong viện Strong Mermorial cách nhà 5 km.
Vợ chồng ông Luther và bà Waverlee ngày trước.
Nếu có ai hỏi ông Luther về vấn đề xung quanh đến sự nổi tiếng của bản thân, ông chỉ trả lời:
“Tôi không muốn nói về điều gì khác ngoài vợ tôi”
Bà Waverlee Younger được chẩn đoán bị u não gần 9 năm về trước và các bác sĩ nghĩ rằng bà cụ chỉ còn sống được 5 năm nữa. Trong 9 năm qua, ông Luther luôn ở bên cạnh bà, đi bộ đến bệnh viện để thăm bà mỗi ngày và thường ngủ luôn ở đó, đôi khi là ngủ trên sàn nhà.
Ông nói có thể đợi con gái cho đi nhờ xe, hoặc bắt xe buýt, nhưng ông không muốn. Ông chỉ nói:
“Tôi có một người vợ đang đợi tôi. Tôi không muốn mất thời gian chờ xe buýt. Tôi muốn lên đó sớm để gặp vợ tôi”
Ông Luther vẫn ngày ngày đi bộ thăm vợ
Ông Luther nói rằng, bản thân thích đi bộ vì đi bộ khiến tâm trí tĩnh lặng hơn và ông nói ông luôn làm việc chăm chỉ. Ông lớn lên ở Fort Worth, Texas, nên đã quen với cái nóng. Ông Luther cũng là một cựu chiến binh đã chiến đấu trong cuộc chiến tranh Triều Tiên, và ông tự hào về sức mạnh thể chất của mình. Ông chia sẻ:
“Mọi người thường nói về những việc tôi làm ở độ tuổi già này. Họ chỉ đang ghen tỵ mà thôi! Vì tôi không rượu chè, không thuốc lá, bởi vì những thứ đó đều có hại cho sức khỏe”
Ông Luther đi bộ hàng ngày không phải để chứng minh bản thân sức khỏe tốt, mà để chứng tỏ tình yêu với vợ mình - bà Waverlee.
“Bà ấy là một phụ nữ xinh đẹp, luôn tôn trọng tôi. Bà ấy khiến tôi được sống đúng bản chất của mình. Đó là lý do tôi yêu Waverlee bởi vợ tôi là người mạnh mẽ. Đó là tuýp phụ nữ tôi muốn gắn bó”
Trên đường đi, ông hồi tưởng về về cuộc hôn nhân của mình. Ông nói rằng họ gặp nhau trong một tiệm giặt ủi và kết hôn tại nhà của họ. Bà Waverlee trông thật đẹp vào ngày cưới của họ. Cô Lutheta là đứa con duy nhất của họ và ông Luther khen ngợi bà Waverleevì biết ơn vợ đã chăm sóc và nuôi nấng con riêng của mình mà không một lời oán than trong suốt chừng ấy năm chung sống.
“Bà ấy không phải người dễ tính. Bà ấy là kiểu người không chấp nhận người khác lười biếng. Thế nên tôi phải chăm chỉ, Đó là lý do tôi dính chặt với bà ấy, vì nếu không có vợ, tôi đã chẳng có ngày nay”.
Khi nhìn thấy tòa nhà bệnh viện, ông bắt đầu chạy nhanh. Điều duy nhất trong đầu ông cụ lúc đó chính là vợ mình. Bước vào cửa phòng bệnh, ông nói với người vợ đang nằm lặng lẽ trên giường:
“Chào em yêu, hôn anh một cái nào”
Những cái hôn mỗi ngày của ông là niềm xúc động nghẹn ngào cho những người chứng kiến.
Khi ông hôn vợ mình, mắt bà nhấp nháy và sau 55 năm hôn nhân, ông vẫn có thể làm vợ hạnh phúc bằng nụ hôn của mình. Con gái hai người cô Lutheta nói thêm:
“Bao năm nay ông lúc nào cũng chăm sóc mẹ như vậy. Ông rất yêu thương mẹ tôi, làm mọi việc cho bà”.
Lutheta luôn cố chở bố về nhà, nhất là khi trời nóng. Cô không thích bố mình đi bộ 10 km mỗi ngày nhưng Luther luôn kiên trì nên cô đành nhượng bộ.
“Mỗi ngày đi đi về về 10km có lẽ quá sức với nhiều người ở tuổi ông. Nhưng khi ta đã vượt qua cả cuộc đời với ai đó hơn 55 năm, thì 10 km có là gì? Bố tôi là một người đàn ông tốt và tôi luôn tự hào về tình yêu ông dành cho mẹ của tôi”
Điều gì đã khiến con người ta vượt qua thử thách cuộc sống, vượt qua những giới hạn của bản thân? Chỉ có thể là lòng quyết tâm, quyết tâm ngày ngày đều được nhìn thấy khuôn mặt của vợ mình, ngày ngày sẽ hôn cô ấy 1 nụ hôn như lúc mới yêu, mỗi ngày ngắm cô ấy ngủ say trên chiếc giường êm ái. Dù rằng cô ấy không còn nói cười với mình như thuở ban đầu, nhưng điều đó có là gì, chẳng phải chỉ cần được sống, được ngắm cô ấy mỗi ngày đã là niềm hạnh phúc lớn lao rồi sao?
HẠNH NHÂN - Theo yan.thethaovanhoa.vn